Vãn Tống

Chương 9: Ngươi lừa ta gạt


Lý Toàn là người Bắc Hải Duy Châu, trong nhà đứng thứ 3, mắt ong đầu nhọn, thân cao 8 thước, xuất thân cung thủ, thích tập võ, cung mã thành thạo, thường dùng một cây đại thiết thương nặng 40 cân, được mệnh danh là "Lý thiết thương". Y có can đảm, hoành hành nhiều năm ở một dãy Sơn Đông, Giang Hoài. 5 năm trước kết nghĩa vợ chồng với Dương Diệu Chân em gái của Dương An thủ lĩnh Hồng Áo quân. Y cò cưa giữa 2 nước Tống, Kim nhiều năm, từng hàng Tống sau đó phản Tống. Sau khi người Mông Cổ xuôi nam lại hàng người Mông Cổ, được Bột Lỗ con trai Mộc Lê Hoa coi trọng, giao chưởng quản Sơn Đông hành tỉnh. Sau khi người Mông Cổ lui về bắc, Lý Toàn cùng Dương Diệu Chân thừa thế khuếch trương, chiếm cứ hầu hết Sơn Đông đông lộ, chỉ có Hạ Toàn ở phía nam có thể chống lại. Hơn nữa vùng đất bị Hạ Toàn chiếm lại chia lãnh địa của Lý Toàn chia làm 2, đem Lưu Khánh Phúc bộ ở Hải Châu, Sở Châu phía nam cắt đứt khỏi Ích Đô phủ. Làm thế nào đả thông nam bắc Sơn Đông đã trở thành đại sự ngày nhớ đêm mong của Lý Toàn. Dưới tình huống này Lý Tư Nghiệp quyết định đầu nhập vào Lý Toàn, Dương Diệu Chân để đối kháng Hạ Toàn.

Ngày hôm nay Lý Tư Nghiệp đang ở hành dinh Mật Châu trao đổi với dân làng về việc bố trí quan lại, bỗng một tên tiểu giáo đến báo: "Có một đoàn người đến ở ngoài thành, tự xưng là đặc sứ của Lý Toàn xin cầu kiến tướng quân."

Lý Tư Nghiệp nghe vậy mừng rỡ, lập tức suất lĩnh chúng tướng ra khỏi thành nghênh đón. Mấy hôm nay hắn vẫn luôn ăn không ngon ngủ không yên, thấy Hạ Toàn đã sắp xuất binh đến nhưng bên phía Lý Toàn lại không hề có chút tin tức nào. Bây giờ rốt cuộc có đặc sứ đến bảo sao hắn không mừng rỡ.

"Ta chính là Lý Tư Nghiệp của Chấn Uy quân, không biết các hạ xưng hô thế nào?"

Hắn nhìn thấy sứ giả là một người quan quân hơn 50 tuổi, bèn tiến lên thi lễ.

"Lý tướng quân thật là thiếu niên anh kiệt, ta là Lý Phúc đại ca của Lý Toàn, toàn quyền đại diện 2 vị đại soái Lý, Dương đến thu nạp Lý huynh đệ."

"Mời Lý Phúc tướng quân đến bên này!"

"Mời Lý tướng quân!"

"Không biết đại soái có đọc được thư của ta?" Sau khi 2 người ngồi yên chỗ, Lý Tư Nghiệp bèn đi thẳng vào vấn đề.

"Dĩ nhiên là có đọc, 3 điều đề nghị của tiểu huynh đệ, đại soái hơi khó hiểu 1 điều cuối cùng, đặc biệt lệnh ta đến để xác nhận."

"Mời Lý Phúc tướng quân nói!"

"Điều thứ nhất tiểu huynh đệ sẵn lòng phụng Lý Toàn làm chủ, điều này không bàn cãi. Đại soái nhà ta cũng họ Lý, chữ trên soái kỳ cũng không cần sửa lại, nhưng màu soái kỳ phải đổi thành màu đỏ. Điều thứ 2 tiểu huynh đệ nói sau này chịu phụng lệnh xuất binh, đây cũng là bình thường, vậy thì cho qua. Mấu chốt chính là điều thứ 3, tướng quân nói chịu cống tiền hàng năm, đại soái nhà ta muốn hỏi Lý tướng quân định hàng năm nộp bao nhiêu tiền? Ngoài ra còn có vấn đề quyền chỉ huy cũng cần phải làm sáng tỏ."

Lý Tư Nghiệp mỉm cười đáp: "Ta nghe Lý đại soái là người trọng nghĩa khinh tài, dân vọng cực cao, huynh đệ thủ hạ có đến mười mấy vạn, không chắc đều cò kè mặc cả với từng người thủ hạ nha! Ta cống tiền hàng năm cũng chỉ là theo lệ cũ mà làm, ý nghĩa tượng trưng lớn hơn số tiền thực tế. Về phần quyền chỉ huy, ta cũng nghe nói đại soái không can thiệp vào chuyện của huynh đệ khác, vì sao lại có hứng thú với mỗi một Mật Châu? Lại nói chuyện ta hiến Mật Châu đối với đại soái có trăm lợi mà không một hại, vì sao đại soái lại hà khắc như vậy!"

"Miệng lưỡi Lý tiểu tướng quân thật là lợi hại, nói thật chu toàn, chỉ có điều lại tránh đi điểm quan trọng nhất, vì ngươi đại soái phải xuất binh trở mặt với Hạ Toàn, cho nên dĩ nhiên đại soái phải thận trọng một chút."

"Sớm muộn gì cũng phải trở mặt, trừ phi đại soái không cần Hải Châu. Hiện tại đã không còn yên tĩnh, đây không phải là thời cơ tốt nhất sao?"

"Lý tiểu tướng quân quả là con giun trong bụng đại soái. Nếu trong lòng mọi người đều hiểu, ta liền không vòng vèo, tướng quân có con nối dõi hay chưa?"

"Ta chưa thành thân, lấy đâu ra coi nối dõi?"

"Nếu không có con nối dõi, thì phải cần một người đến phủ Ích Đô làm con tin. Người này nhất định phải là nhân vật trọng yếu trong số thủ hạ của tướng quân, nếu không đại soái tuyệt không phát binh."

Nói xong Lý Phúc cáo từ. Lý Phúc đi rồi, Lý Tư Nghiệp rơi vào trầm tư, nói chuyện suốt nửa ngày, ý chính là Lý Toàn muốn có một người làm con tin mới chịu xuất binh tương trợ, nhưng phái ai đi thì tốt nhất đây?"

Lúc này thân binh đến báo: "Chu Hàn Hải tướng quân tới."

"Tướng quân, ta nguyện đến Ích Đô làm con tin!"

"Như vậy sao được, trước mắt đại chiến sắp đến, ngươi đi thì ai chỉ huy trường thương doanh?"

"Đừng lo, Lý Tư Tề chỉ huy không thua gì ta, sĩ tốt đều phục hắn. Ta không ở đây hắn có thể thay ta."

Lý Tư Nghiệp suy nghĩ, nhưng vẫn lắc đầu.

"Hàn Hải với ta giống như tay chân, ta không thể để ngươi có chuyện, hay là ta sẽ khiến họ nghĩ cách khác."

Trong lòng Chu Hàn Hải cảm động, y nhìn Lý Tư Nghiệp rồi từ từ nói:

"Trong Chấn Uy quân không ai có thể đi, chỉ có ta có thể đi. Tướng quân có biết vì sao ta được gọi là "Chu thiết thương" không? Mười mấy năm trước, ta vốn ở tại Sơn Đông, ta là đồ đệ nhỏ nhất của Dương Ninh Nhi thủ lĩnh Hồng Áo quân. Đáng tiếc khi đó ta còn chưa hiểu chuyện, không học được tinh túy "lê hoa thương" của Dương gia. Sau đó đại tướng nước Kim Phó Tán An Trinh đánh tan Hồng Áo quân, Dương Ninh Nhi chết rồi, ta cũng chạy trốn đến Đặng Châu, đầu nhập vào Chấn Uy tiêu cục. Dương Diệu Chân kia chúng ta đều gọi là "cô cô", nàng biết ta, thương pháp của ta là do nàng dạy, nàng sẽ không hại ta. Tướng quân, thật ra ta còn có một ý nghĩ khác, chính là muốn dẫn theo 500 huynh đệ đi học lê hoa thương pháp chân chính."

"Nếu là vậy thì ta cũng có thể an tâm, vậy ngươi chuẩn bị khi nào khởi hành?"

"Ngay lập tức!"

Lúc Lý Tư Nghiệp đang thương lượng chuyện con tin thì ở trong soái phủ của Lý Toàn ở Ích Đô, Lý Toàn cũng đang đàm luận chuyện này với Dương Diệu Chân.

"Đại ca, huynh thật sự định thu nhận Lý Tư Nghiệp kia mà trở mặt với Hạ Toàn sao?" Dương Diệu Chân khoảng ngoài 30, da mặt tựa hoa đào, kiều diễm vô cùng, sử dụng một cây lê hoa thương tinh diệu vô cùng, uy chấn Sơn Đông.

"Hắc! Hắc!" Lý Toàn cười lạnh vài tiếng.

"Ta tung hoành Sơn Đông, Giang Hoài mấy chục năm, há không nhìn ra tâm tư của Lý Tư Nghiệp kia. Rõ ràng hắn không phải thật sự hàng ta, bất quá là lợi dụng ta giúp hắn thoát khỏi nguy cơ trước mắt thôi."

Lý Toàn này đã hơn 50 tuổi, kiếp sống chinh chiến nhiều năm khiến mặt lão đầy vết thương, nhưng cũng tăng thêm vẻ uy nghiêm.

"Vậy sao đại ca còn muốn phái Lý Phúc đi đàm phán, còn yêu cầu con tin, làm nhiều chuyện như vậy?"

"Đó bất quá là để trấn an hăn, để hắn liều mạng với Thời Thanh, tốt nhất là lưỡng bại câu thương. Cá ta muốn, tay gấu ta cũng muốn. Bác Châu ta muốn, Mật Châu ta cũng muốn!"

"Nhưng mà như vậy chẳng phải là khiến trái tim huynh đệ khác cũng lạnh lẽo?" Thật ra trong lòng Dương Diệu Chân muốn nói là "Chính vì ngươi không có uy tín như vậy, mới không thành đại sự được" nhưng lời vừa đến khóe miệng lại nuốt vào. Trượng phu của mình hàng Tống, hàng Mông, lại còn xã giao mờ ám với nước Kim, bôn ba mấy chục năm, vẫn đảo quanh một dãy Sơn Đông không có thành tựu gì, chính là vì làm người không uy tín.

Lý Toàn nhìn người thê tử nhỏ hơn mình gần 20 tuổi, lắc đầu cười nhạt nói: "Ý của cô cô ta dĩ nhiên minh bạch, ta vốn là người Hán, dĩ nhiên là hàng Tống, cho nên mới từng nói rằng "Thà làm quỷ Giang Hoài, không làm thần nước Kim". Chỉ có điều hoàng đế nước Tống kia nói không giữ lời, lúc đó ta mới phản hắn. Còn chuyện hàng Mông cô cô cũng biết đó là kế tùng quyền, cũng không phải là thực tình. Nhưng nói để các huynh đệ khác thất vọng thì là cô cô nhìn không thấu. Ta biết Lý Tư Nghiệp kia lấy 50 người lập nghiệp, chưa đến nửa năm đã chiếm lĩnh toàn cảnh Mật Châu, giết Trương Huệ mà ngay cả ta còn e ngại. Năng lực này há những đám ô hợp kia có thể so sánh? Nếu ta để hắn phát triển an toàn, chỉ e sớm muộn ngay cả chúng ta cũng sẽ bại trong tay hắn. Cô cô, ngươi hiểu chưa?"

Dương Diệu Chân nhìn lại người trượng phu già nua, không khỏi tựa đầu vào ngực lão: "Ta là thê tử của huynh, dĩ nhiên nghe theo huynh."

......

Bành Nghĩa Bân vốn là bộ hạ cũ của Lý Toàn, bởi vì bất mãn lão phản Tống mà rời bỏ lão. Hạ Toàn nhìn trúng quân lính trong tay y, bèn lôi kéo y. Mang danh nghĩa là thuộc hạ nhưng không thể chân chính khống chế, kỳ thật giữa 2 bên là một loại quan hệ liên minh lỏng lẻo. Nhưng Bành Nghĩa Bân vẫn rất căm ghét sự tàn bạo của Hạ Toàn đối với bách tính, 2 năm nay lại càng bất mãn hơn.

Hôm nay y nhận được mệnh lệnh của Hạ Toàn, bảo y xuất binh đến Mật Châu tiêu diệt Lý Tư Nghiệp. Y không khỏi cau mày, bèn gọi phó tướng Triệu Bang Vĩnh đến thương lượng.

"Ý của thuộc hạ là không thật sự giúp Hạ Toàn, nếu không Cử Châu trống rỗng, khó đảm bảo Triệu Tất Thắng ở Nghi Châu cùng Hạ Toàn không thừa lúc vắng mà vào. Hơn nữa không phải là tướng quân cũng hận Trương Huệ kia tàn bạo sao? Ta nghe nói chủ mới của Mật Châu Lý Tư Nghiệp đối với bách tính không xâm phạm chút gì, chính là quân nhân nghĩa, chúng ta trợ Trụ làm ngược, há sẽ không mất lòng dân?"

"Nhưng ta đã từng đáp ứng Hạ Toàn phải phụng mệnh xuất chiến, đại trượng phu há có thể nói không giữ lời!"

"Ta cũng có một kế để Hạ Toàn kia không thể nói gì, nhưng lại không tổn hại thanh danh tướng quân."

Bành Nghĩa Bân mừng rỡ nói: "Có diệu kế gì, mau nói đi!"

"Ra binh không ra sức, rời thành không rời đất!"

Bành Nghĩa Bân suy tư một lát: "Được!"